Quân Lâm Nhị Thứ Nguyên

Chương 209: Bí mật của chị em nhà Aiba




“Vừa rồi là chị cố ý đúng không, Kasumi-nee? Ngắt ngang đúng vào lúc như vậy, chị muốn để cho em nín hỏng sao?”

Vẻ mặt phiền muộn, Ye Jian nằm vật ở trên giường mà càm ràm. Từ vẻ mặt của cậu là có thể thấy được rằng lúc này cậu tuyệt đối là đang rất khó chịu, hoặc phải nói là nên dùng từ ‘thốn’ để hình dung.

Giời ạ! Đang làm chuyện đó, ngay cái lúc mà cả người đang hưng phấn nhất, súng đạn cũng lên nòng, vậy mà lại bị ngắt ngang cái ‘phập’, thử hỏi thằng đàn ông nào chịu được? Nếu là người thường không chừng là đã nghẹn ra bệnh luôn rồi.

Ở gần đó, cũng đang ngồi trên giường, ngự tỷ tóc đen nhìn thấy biểu tình của Ye Jian như vậy thì nhịn không được mà bật cười, lúm đồng tiền sinh hoa.

Nằm gần đó, Ye Jian thấy ngự tỷ tóc đen như vậy thì đôi mắt màu hổ phách của cậu lập tức nhìn về phía ngự tỷ như muốn phun ra lửa. Không phải là tức giận, mà là vì đang có lửa ở trong người, giờ lại thấy gương mặt tươi cười đẹp như hoa của ngự tỷ nên Ye Jian nhịn không được. Nếu không phải là vì cậu còn chút kềm chế thì phỏng chừng là giờ cậu đã đem chị cả nhà Aiba đè xuống giường mà xử bắn.

Bị ánh mắt nóng rực của Ye Jian nhìn chằm chằm như vậy, ngự tỷ tóc đen cũng có chút xấu hổ, trên mặt nổi lên chút hồng hà, khẽ gắt một tiếng: “Ngay cả nee-chan mà cũng dám có ý đồ, Ye-chan, không ngờ em lại là thứ háo sắc như vậy!”

“Khục! Còn không phải là do lỗi của chị sao? Nếu không phải là do chị đột nhiên xuất hiện khiến Asagi mắc cỡ chạy mất thì mọi chuyện đã xong rồi. Báo hại chỗ đó của em giờ muốn...! Em dầu gì cũng là nam nhân bình thường, thời điểm mấu chốt đột nhiên bị cắt đứt, không bị bệnh cũng đã là tốt lắm rồi. Chị còn muốn gì nữa?” Vẻ mặt khó nhịn, Ye Jian chẳng còn buồn để ý mà trực tiếp nói thẳng thừng với ngự tỷ tóc đen. Quen nhau bao nhiêu lâu, cậu cũng đã quá quen tính cách của ngự tỷ tóc đen rồi. Nhìn thì dịu dàng dễ gần vậy thôi, chứ trong lòng, đen lắm.

“Em còn dám nói? Asagi-chan vẫn còn nhỏ như vậy, lỡ như có em bé thì làm sao giờ? Với tính cách của con bé, nếu như có em bé, em nói con bé sẽ chịu đi phá thai sao?” Cũng không chút ngần ngại, ngự tỷ tóc đen cũng đáp trả Ye Jian một cách thẳng thừng.

Ha ha, không cần hoài nghi, lời này tuyệt đối là đang kiếm cớ. Cho nên, Ye Jian trực tiếp nhếch miệng: “Chuyện tới nước này rồi thì kiếm cớ cũng vô dụng, Kasumi-nee. Tốt nhất là chị nên nói thật với em lý do chị làm vậy đi, như vậy thì em còn có cớ để tự thuyết phục mình buông tha cho Asagi sau này. Còn nếu chị không nói, vậy đừng trách lần sau em trực tiếp ăn con bé. Báo trước với chị là thời gian con bé ở riêng với em hiện giờ còn nhiều hơn thời gian con bé ở chung với chị đó.”

“Ye-chan, làm gì mà gấp như vậy ~? Asagi-chan sớm muộn gì cũng là của em, chạy không được mà. Với lại chẳng phải Ye-chan vẫn còn những bé gái khác sao? Nếu thật sự nhịn không được, vậy thì tìm bé gái khác để giải nhiệt là được. Về Asagi-chan, chờ con bé tới 16 tuổi thì em muốn làm gì cũng được.”

Ầy, cách nói chuyện dũng mãnh như thế này, thật sự là lời nói của một onee-sama vẫn luôn dịu dàng và gần gũi sao?

Người khác thì không biết, chứ Ye Jian thì cũng đã quen rồi, cho nên cậu chỉ lắc lắc đầu, sau đó giống như chơi xỏ lá ăn vạ mà nói: “Em mặc kệ. Nếu hôm nay Kasumi-nee mà không chịu nói rõ ràng với em, vậy đừng trách ngày mai tới trường, em trực tiếp giải quyết con bé.”

“Tiểu bại hoại ~! Chỉ biết ăn hiếp chị. Được rồi, thằng nhóc xấu xa, chị nói. Thiệt là, nếu có thể nói sớm, chị đã sớm cho em biết rồi. Lần đó, cái lần em cứu chị, chắc em cũng phát hiện ra rồi đúng không? Nói thật tình thì khi đó, chị thật sự rất kinh ngạc, vì trên đời vẫn còn có người có thể khiến lời nguyền đó suy yếu. Cũng vì vậy sau đó, chị mới bằng lòng để cho em kết giao với Asagi-chan, bởi nếu đổi lại là người khác, chị mới không cho phép. Dù sao thì, nếu không làm được như em, thì bọn họ hoàn toàn không có tư cách để kết thân với Asagi-chan.”

Nguyền rủa? Tư cách?

Những lời này của ngự tỷ tóc đen khiến Ye Jian âm thầm giật mình.

Về gia cảnh hiện giờ của nhà Aiba, Ye Jian thực ra đã biết từ sớm, hoặc nên nói là từ khi phát hiện ra nguyền rủa ẩn chứa trong cơ thể của Kasumi, Ye Jian cũng đã bắt đầu điều tra về nhà Aiba.

Hai chị em nhà Aiba, cả Asagi lẫn Kasumi, cả hai đều là những người có lượng linh lực dự trữ thiên bẩm vô cùng kinh khủng. Ấy vậy mà điều kỳ lạ là, toàn bộ gia phả nhà Aiba, tính luôn cả cha mẹ hai người, lại chẳng ai có chút biểu hiện đặc thù nào, ngoại trừ tình huống đặc biệt xảy ra từng đời do nguyền rủa gây ra. Tình huống này, nói sau lưng của Asagi và Kasumi không có bí mật gì đó, đánh chết Ye Jian cũng không tin.

“Nguyền rủa trong cơ thể của Kasumi-nee, mặc dù em không thể dò la ra được ngọn nguồn của nó ở đâu, nhưng tối thiểu em xác định được là nó không phải tới từ sức mạnh của thế giới này. Mà linh lực của hai người, nói thật thì theo cảm nhận của em, nó cũng có chút đặc biệt. Được rồi, dùng phép suy luận logic một chút, từ hai yếu tố trên, có thể xác định được là trong cơ thể chị và trong cơ thể Asagi có ẩn chứa thứ gì đó không thuộc về thế giới này, hoặc nên nói là thuộc về mặt tối nào đó vốn bị giấu kín của thế giới này. Hm, mạnh mẽ mà lại thần bí như vậy, không hiểu sao nó khiến em liên tưởng tới một tồn tại. Chậc!”

Thấy Ye Jian như vậy, ngự tỷ tóc đen khẽ xua xua tay cười nói: “Không, không, tuyệt đối không phải là thứ mà Ye-chan đang nghĩ. Chị biết Ye-chan rất lợi hại, thân thế và lai lịch nhất định cũng rất đặc biệt. Chị tin tưởng là Ye-chan thậm chí không hề kém cạnh gì các primogenitor. Nhưng, nee-chan lúc này thật sự không thể nói cho Ye-chan chân tướng, bởi vì nếu nói ra thì tai nạn sẽ sớm giáng lâm. Nếu như vậy, Asagi-chan cũng sẽ bị liên lụy.”
“Tai nạn? Mang tính thế giới sao?”

Khẽ gật đầu, sau đó ngự tỷ tóc đen khẽ đứng lên và bước tới sát bên cạnh của Ye Jian, dịu dàng ngồi xuống rồi nói: “Đừng suy đoán nữa, Ye-chan! Nếu em muốn biết, vậy chờ tới khi Asagi 16 tuổi, em đều sẽ được biết. Đến lúc đó, nói không chừng Asagi-chan đã không còn bị thứ sức mạnh đó liên lụy nữa. Cho nên Ye-chan cứ yên tâm đi.”

“Asagi không sao? Vậy còn chị, chị thì sao?”

“Chị? Ha ha, chỉ cần Asagi-chan có thể sống vui vẻ, chị có ra sao đi nữa thì cũng có sao? Chị vốn cũng đã là thế thân gánh chịu nguyền rủa cho Asagi, có thể được Ye-chan cứu, có thể sống lâu được thêm một quãng thời gian với Asagi, có thể quen được với em, đối với chị, tất cả đã phi thường thỏa mãn.”

Nói thì nói như vậy, nhưng trong nụ cười dịu dàng của Kasumi, Ye Jian vẫn có thể nhìn thấy được sự đau đớn và bất cam ẩn sâu trong tận cùng đôi mắt.

Nếu có thể sống cho tốt, ai lại muốn chết?

" Thế thân gánh chịu nguyền rủa thay ‘sao?’ Nghiền ngẫm lấy những chữ này, Ye Jian dường như đã đoán được chút gì, vì vậy, cậu khẽ nheo mắt lại. Sau đó, trong lúc Kasumi còn đang thẩn thờ và chưa kịp phản ứng, Ye Jian lập tức đưa tay vòng lấy eo của Kasumi, kéo cô giật lại gần và xoay người lại, đem cô ép dưới người mình.

“————?” Giật mình, trừng to hai mắt mà nhìn về phía Ye Jian, hiển nhiên là chị cả nhà Aiba hoàn toàn không ngờ được rằng Ye Jian lại đột nhiên làm ra chuyện lớn mật như vậy.

“Tự cho là đúng không phải là thói quen tốt đâu, Kasumi-nee. Chị muốn để cho con bé lưu lại vết thương lòng cả đời sao? Từ lần khủng bố đó tới tận hôm nay, con bé vẫn luôn lưu lại ám ảnh trong lòng. Mặc dù Asagi không nói, nhưng cả chị lẫn em đều biết, sự quan tâm của con bé với chị cao tới đâu. Chị quan trọng với con bé đến mức nào, cần em nói thẳng không, Kasumi-nee? Đừng nói rằng chị không thấy con bé đã gần như ngừng hẳn việc cãi nhau với chị! Và mỗi lần xảy ra cãi nhau, là con bé nhượng bộ trước hay chị nhượng bộ trước?”

Những lời này của Ye Jian khiến chị cả nhà Aiba khẽ giật mình, nhưng rất nhanh, vẻ giật mình đã bị thay bằng một nụ cười đắng chát.

Sống với nhau từ nhỏ đến lớn, cô sao có thể không nhận ra sự thay đổi của em gái mình, nhưng, vậy thì sao chứ? Cô, chỉ là tấm thân bị nguyền rủa, một vật phẩm, một hình nhân thế mạng. Từ ngày sinh ra, vận mệnh của cô cũng đã được quyết định.

Cũng giống như việc các tố thể được sáng tạo ra để gánh chịu sức mạnh của primogenitor đệ tứ, cô, được sinh ra, là để làm thế thân gánh chịu nguyền rủa cho em gái mình. Ngay từ đầu, kết cục đã được xác định, quá trình trung gian ở giữa, tối đa cũng chỉ có thể xem như là một loại đền bù cho cô mà thôi.

[ truyen
cuatui | Net ] Nhìn vẻ mặt đắng chát của thiếu nữ đang bị mình ép dưới người, Ye Jian cúi đầu xuống, áp trán của mình vào cái trán nhỏ của Kasumi, sau đó cậu cười nhẹ nhàng. Đôi mắt gần như phát sáng, cậu nhìn vào mắt của thiếu nữ và nói với giọng bình thản, như đang nói một chân lý: “A ~~ Kasumi-nee, ở trước mặt ta, chị đừng bao giờ nói rằng ‘vận mệnh đã được quyết định’. Vì với ta, vận mệnh luôn đứng ở ta bên này. Số phận ảnh hưởng con người, nhưng con người làm nên số phận. Không cần phải tuyệt vọng, không nên thấy khổ sở, chớ nên than khóc, cũng đừng buông tha, vì từ khi gặp ta, vận mệnh đã không còn là nhất định. Niềm tin của chị, đặt ở chỗ của ta đi, giống như những gì Asagi-chan đang làm! Ta sẽ là bức tường chắn trước mặt chị, khiến cho tử thần cũng phải than thở. Và nếu hắn dám rước chị đi mất, vậy thì ta sẽ khiến hắn phải đích thân chở chị về tới trước mặt ta.”

Lời nói chẳng khác gì đang tỏ tình của thiếu niên khiến lòng của thiếu nữ chợt run lên. Ngây ngốc mà nhìn chằm chằm vào đôi mắt tự tin tựa như ẩn chứa ánh ngân hà của thiếu niên, thiếu nữ đột nhiên cảm thấy dường như trong đáy lòng vốn tuyệt vọng của bản thân, chợt le lói lên một tia hi vọng trước nay chưa từng có.

Cậu ấy, thật sự có thể chứ?

Không, cho dù đối phương có thể cứu mình khỏi tay của tử thần, nhưng sau đó, người mà thiếu niên phải đối mặt lại là tồn tại còn khủng bố hơn cả tử thần.

Nghĩ tới đây, đôi mắt của thiếu nữ lại một lần nữa tràn đầy thống khổ cũng bất đắc dĩ, nhưng ngay vào lúc này, thiếu niên hoàn toàn hạ người xuống, hoàn toàn hôn lên đôi môi anh hồng của thiếu nữ tóc đen.

Convert by: Strauss